Chương 285

Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

7.876 chữ

17-06-2023

"Trận pháp thật xinh đẹp!"

"Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy một trận pháp cầu kỳ lại hoàn mỹ đến như vậy đó! Nữ nhân đó làm thế nào vậy?"

"Nữ tử đó là ai vậy? Là người của nơi nào á?"

Những âm thanh ồn ào nghị luận xung quanh hoàn toàn không chút ảnh hưởng nào đến Hàn Băng, nàng đứng trong vùng bao bọc của pháp trận khế ước, cảm nhận một luồng sức mạnh tiến nhập vào cơ thể mình sau đó ôn hòa dung nhập với nội lực vốn có của bản thân, từng đường kinh mạch như được gột rửa qua một lượt, vô cùng sảng khoái dễ chịu.

Ánh sáng dần mờ đi, giống như hai lần khế ước trước (Tiểu Cầu chưa khế ước đâu nha), trước mặt nàng là một tờ giấy khế ước trôi nổi ghi rõ thông tin của Hỏa Điêu Kình linh thú.

Hỏa Điêu Kình linh thú thuộc họ linh điểu, cơ thể to lớn tốc độ nhanh nhẹn, một giờ có thể bay được ba trăm năm mươi dặm (tương đương với 175km/giờ), càng trưởng thành tốc độ sẽ càng tăng.

Tính tình của Hỏa Điêu Kình có chút nóng nảy bốc đồng nhưng cũng vô cùng thông minh, khi tấn công có thể phun ra lưỡi dao gió khí nóng để giết chết kẻ địch hoặc con mồi.

Trên cùng là hình ảnh của Hỏa Điêu Kình linh thú, bên dưới để khung tên trống.

Hai linh thú trước đều dựa theo tên vốn có của bọn chúng mà đặt nên lần này Hàn Băng cũng không suy nghĩ nhiều, liền giống như hai lần trước mà gọi tên.

"Tiểu Điêu."

Hỏa Điêu Kình linh thú: "..."

Một đại điêu như nó vậy mà bây giờ phải nhận tên Tiểu Điêu này?! Thật quá mất mặt rồi!

Giấy khế ước chậm rãi hiện lên hai chữ Tiểu Điêu mà Hàn Băng đặt, sau khi hoàn thành tất cả các bước nàng liền đơn giản thu lại Hỏa Điêu Kình vào trong giấy khế ước, cất nó vào trong cơ thể mình.

Đợi khi nào nàng có thời gian, sẽ mang nó vào không gian Vô Thần để nó tự do bay nhảy sinh sống trong đó.

Thấy thời gian thu hồi giấy khế ước của Hàn Băng, mọi người đứng hóng chuyện xung quanh liền hút khí trừng to mắt, đến ngay cả Tư Đồ Vũ Thiên cũng hơi nhếch mày bất ngờ, sau liền bật cười kéo tay nàng tiếp tục di chuyển.

"Băng Nhi thật đúng là khiến ta mở to mắt mà nhìn a!"

"Vậy sao?" Hàn Băng biết thời gian triệu hồi cùng thu hồi của người ở đây khá lâu nhưng nàng cũng không muốn che giấu, giả vờ kéo dài thời gian làm gì nên trực tiếp làm cách nhanh nhất có thể.

"Huynh còn muốn đi dạo tiếp?"

"Tất nhiên rồi! Cùng nương tử đi dạo mua đồ là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của tướng công mà!"

Bóng dáng hai người dần lẩn khuất sau đám người, sau khi hai nhân vật chính rời đi, mọi người liền ồn ào xôn xao bàn tán, câu chuyện thiên tài yêu nghiệt vô cùng mạnh mẽ cùng nữ tử phong hoa tuyệt đại chớp mắt đã lan ra khắp thành Phục Hoàng.

Đam Mỹ Hay

Còn về phần nữ tử Hoàng Phí Thủy ngã ngồi dưới đất không chút hình tượng, mọi người cũng chỉ lướt qua không nhìn đến, coi ả ta như một người vô hình, một rắc rối sống như ả, chẳng ai tình nguyện muốn dây vào.

Hoàng Phí Thủy chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng hắt hủi lạnh lùng này nên vô cùng xấu hổ và tức giận.

Ả đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn những người qua đường xung quanh, mặc kệ thi thể của mấy người đi theo ả lúc nãy, xoay người chạy thẳng về phía phủ viện của thành chủ.

Ngày hôm nay nhục nhã như vậy đều là do hai kẻ đó ban tặng, ả không thể nào nuốt trôi cơn tức này, ả phải nói với phụ thân, để phụ thân gi3t chết hai kẻ đó rửa mối nhục lần này!

Đứng trong một căn phòng cạnh quảng trường, một nam tử đeo mặt nạ quỷ dữ, cả người y phục đen tuyền vạt áo thêu chỉ vàng kim tuyến chứng kiến toàn bộ sự việc khẽ đưa tay lên, một tử sĩ ngay lập tức tiến lên quỳ xuống đợi lệnh.

"Danh tính của hai người đó."

"Vâng."

Tử sĩ nháy mắt biến mất tại chỗ chỉ để lại nam nhân huyền y đứng một mình trong phòng, khuôn mặt giấu dưới lớp mặt nạ xấu xí không chút thay đổi, lạnh lẽo tựa như băng tuyết mùa đông.

...............!

Tư Đồ Vũ Thiên cùng Hàn Băng tiếp tục đi dạo trên quảng trường một vòng, sau khi mỗ nam nhân thích tiêu tiền vì vợ nào kia không nhắm thêm được linh thú nào nữa mới miễn cưỡng trở lại tửu lâu nghỉ ngơi, trên cả đoạn đường hai người trở về nhận thấy được không ít người theo dõi phía sau nhưng đám người đó không tản ra sát khí nên Tư Đồ Vũ Thiên liền mặc kệ để bọn họ bám theo, đến một khu đông người liền đơn giản vài ba bước cắt đuôi hết tất cả.

Hàn Băng cũng nhận ra được nên vô cùng phối hợp với hắn, đến khi về tới tửu lâu đã không còn ai bám theo đằng sau nữa, tiểu nhị nhìn thấy hai người liền cười vô cùng vui vẻ, phục vụ thăm hỏi cực kỳ chu đáo.

Vẫn giống như hôm qua, sau khi Hàn Băng tắm sạch thay y phục xong thì Tư Đồ Vũ Thiên mới bắt đầu gột rửa, một bàn thức ăn thịnh soạn được tiểu nhị mang lên chờ thưởng.

Đến khi mỗ nam nhân ra khỏi bình phong thì tiểu nhị đã rời đi, thức ăn trên bàn vẫn bốc lên hơi nóng cùng mùi hương hấp dẫn.

"Ngày mai chúng ta đi đến cổng bắc tham quan một chút đi?" Vốn là nàng dự tính ngày hôm nay sẽ đi nhưng Tư Đồ Vũ Thiên đề nghị đến cổng Tây trước khi nàng mở lời nên Hàn Băng đành thôi.

"Được a, Băng Nhi muốn mua vũ khí sao?" Nam nhân gắp thức ăn vào bát nàng mỉm cười hỏi.

"Không muốn mua vũ khí, nhưng muốn đặt làm thêm một ít kim châm để phòng thân." Số kim châm lúc trước nàng trao đổi với lão thợ rèn ở Minh Thần quốc chế tác đã hết mất một phần ba, lần này nhân tiện có nơi rèn vũ khí nên định đi xem xét một chút, nếu được thì làm thêm mấy trăm cái nữa đề phòng cho trường hợp khẩn cấp.

Tư Đồ Vũ Thiên biết một thân y thuật bất phàm của Hàn Băng nên không có ý kiến gì, chỉ ôn hòa sủng nịnh đồng ý, sau đó lại gắp thêm cho nàng một phần thịt gà kho mềm mịn.

"Băng Nhi phải ăn nhiều một chút."

Ngay khi hai người ăn xong bữa tối, phía bên ngoài cửa sổ chợt lóe qua một bóng đen mờ nhạt khó nhận ra, Hàn Băng tự động hạ thấp hơi thở cùng Tư Đồ Vũ Thiên trao đổi qua ánh mắt một cái ngầm hiểu ý, tiếp tục giả vờ như chưa phát hiện ra mà gọi tiểu nhị lên thu dọn bát đũa.

Sau một canh giờ, bóng đen chờ bên ngoài cửa sổ nhìn thấy ngọn nến trong phòng bị thổi tắt đi, kiên trì chờ đợi thêm nửa canh giờ nữa, để đảm bảo người bên trong hoàn toàn ngủ say, gã cầm lấy một ống hương mê, đâm thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ rồi từ từ thổi khói mê vào.

Khoảng một khắc sau, khi đã chắc chắn mê hương đã phát huy công hiệu, người trong phòng cũng chìm sâu vào giấc ngủ, hắc y nhân lấy ra một đoản dao ngắn, thuần thục nâng chốt cửa sổ lên rồi đẩy ra, cả người nhẹ nhàng rơi xuống trong phòng.

Hắc y nhân đặt chân xuống phòng xong liền cảnh giác nhìn về phía chiếc giường, thấy nơi đó vẫn không phát ra bất cứ dị động nào liền thả nhẹ cước bộ cùng hơi thở, chậm rãi đến gần vươn tay muốn vén màn sa che bên ngoài lên để xác nhận mục tiêu.

Trong bóng đêm mờ ảo không rõ ràng, hắc y nhân cảm nhận được trên giường có hai khối lớn nhô lên dưới chăn, cùng đó là hơi thở đều đặn chậm rãi phát ra, gã nắm chắc dao găm trong tay giơ lên, hai mắt lạnh lẽo không chút độ ấm.

"Ngươi muốn làm gì?"

Không biết từ khi nào đã có một thanh kiếm dài đặt ngang cổ hắc y nhân, ngay khi gã muốn động thủ gi3t chết người trên giường thì tiếng nói đạm mạc bất ngờ vang lên sau lưng.

Hắc y nhân hạ mắt nhìn lưỡi kiếm sắc bén trên cổ mình, cả người cứng đờ không dám cử động, trong đầu suy tính nên làm thế nào để thoát ra khỏi tình cảnh nguy hiểm này, hoặc nếu như bây giờ gã bất chấp tất cả mà đâm chết người trên giường, lấy mạng đổi mạng liệu có bao nhiêu phần thành công?

"Đang nghĩ nên làm cách nào để thoát khỏi tình huống này sao? Hay là đang nghĩ ngọc đá cùng nát, ôm tâm lý hi sinh chịu chết để giết một người?" Tiếng nói phía sau tiếp tục vang lên trực tiếp vạch trần suy nghĩ của hắc y nhân, lưỡi kiếm trên cổ gã khẽ di chuyển.

"Nhà ngươi cũng thật to gan a, vậy mà lại dám đến đây để ám sát phu thê bọn ta!"

Hàn Băng nằm nghiêng trên giường nhìn hai thân ảnh cao lớn đứng trước giường, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm, ngón tay nhẹ búng, một cây ngân châm nhỏ xíu b ắn ra, chuẩn xác ghim vào cơ thể hắc y nhân.

Nèo nèo, bắt đầu bão nhoa!! Có gì sai sót mn nhắc Miki với nhé, nhiều lúc mắt hoa không nhìn thấy lỗi á!!

Beta lần 1: 01/06/2023..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!